CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tình Yêu Của Sao


Phan_10

“Tại vì Thái Nhiên cứ quanh quẩn ở bên em nên không ái dám đến tán tỉnh thôi”.

“Cậu ta là diễn viên, là người mà em phải luôn mang theo bên mình chứ không phải là chàng tình nhân nhỏ của em”, tôi cười: “Hoặc là mị lực của cậu ta quá lớn khiến những người muốn theo đuổi em phải chuyển hướng sang theo đuổi cậu ta. Cái đó gọi là tình cờ mai mối, nỗi bất hạnh lớn nhất trong đời của em”.

Trượng Mạn Quân ở đầu dây bên kia cười đến sung sướng: “Mộc Liên à, chị thực sự rất thích cách nói chuyện của em. Thái Nhiên theo học hỏi em, chị xem trên TV thấy cậu ta trả lời mấy câu hỏi của phóng viên, rất hay và khá thú vị, cả sảnh đường còn vỗ tay theo ủng hộ nữa kìa. Đều là nhờ công của em cả”.

“Hôm nay em lại uống nhiều rồi phải không? Chị biết mà!”, cô ấy nói: “Nói với em một chuyện nghiêm túc này. Chị có một kịch bản rất hay muốn mời Thái Nhiên vào vai chính”.

Tôi ngây người ba giây, xác định không phải là vì say rượu nên sinh ra ảo giác, hét to lên: “Trương Mạn Quân, em yêu chị”.

Cô ấy cười : “Vậy thì sẽ rất phiền toái đấy, chúng ta không thể kết hợp với nhau được”.

Ngày hôm sau, cô ấy mang kịch bản đến cho tôi xem.

Câu chuyện kể về một đôi bạn thanh mai trúc mã. Hai đứa trẻ vô tư, vô lo, và rất yêu thương nhau. Lúc hai người được mười lăm, mười sáu tuổi, thời điểm bắt đầu rơi vào bể tình, chuẩn bị có một mối tình đầu thì một tai nạn bất ngờ xảy ra, chia rẽ họ. Chàng trai hưởng ứng lệnh nhập ngũ, cùng cô bạn gái nhỏ chia tay trong nước mắt. Mấy năm sau, khi đã trưởng thành, cậu ta tìm về quê cũ mới biết được cha mẹ của cô gái đã mất, cô ấy cũng đã sớm rời xa nơi đó. Chỉ còn một mình cô em gái ở lại trông nom nhà cửa.

Chàng trai thấy cô gái trẻ đối xử với mình không được thân thiện cho lắm, nhưng nhìn gương mặt rất giống chị nàng, trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Cậu ta lo lắng cho cuộc sống đơn độc của một đứa nhỏ, không để ý đến sắc mặt của nàng vẫn kiên trì chiếu cố, giúp đỡ nàng . Khi các mâu thuẫn, xung đột lần lượt xảy ra, khi tiếp xúc với nàng hàng ngày, vô tình để ý đến những chi tiết nhỏ đã khiến chàng trai nhớ lại, cậu ta dần dần tìm ra được chút manh mối.

Thì ra, người em gái này chính là người yêu cũ của cậu ta lúc xưa. Những người trong nhà này đều đã chết trong chiến tranh cách đây mấy năm rồi. Chỉ có cô ấy, vẫn nhớ về cậu ta, linh hồn vẫn quanh quẩn trong căn nhà đó, chờ cậu ta trở về. Lúc gặp được nhau lại không nỡ nhìn cậu ta đau lòng khi biết rằng mình đã chết nên tìm cách làm cho cậu ta ghét bỏ mình rồi rời đi.

Chàng trai trẻ kinh ngạc, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía bức tranh chữ ngày xưa: “Đài chi chuế ngọc, hữu thúy cầm tiểu tiểu, chi thượng đồng túc…Đẳng nhẫm thì trọng mịch u hương, dĩ nhập tiểu song hoành phúc”. Cô gái đã hóa thành người trong tranh.

Dịch thơ :

Trên tường rêu phong phủ

Có đôi chim xanh nhỏ

Chờ nhau trên cành cao

Vừa gặp được người xưa

Đã phải bay đi rồi.

(Thực ra là chém thơ)

Tôi đóng tập kịch bản lại, việc đầu tiên là vừa lấy chiếc khăn mùi soa ra chấm chấm nước mắt vừa hỏi Trương Mạn Quân: “Chị đi đâu mà tìm được cái kịch bản này vậy? Sao những thứ tốt đẹp trên đời đều rơi vào tay chị hết vậy?”.

Cô ấy hưng phấn nói: “Đây mới đúng là chuyện đáng nói. Hôm đó tôi tan tầm, vừa mới chạy ra khỏi công ty thì một người trẻ tuổi bỗng nhiên chạy đến cản tôi lại, sống chết muốn tôi xem những gì cô ấy viết. Tôi nhìn thấy đứng trước mình là cô gái xinh đẹp, rất thoải mái, cùng cô ấy đi uống cafe, ngồi nói chuyện với nhau. Kết quả là vừa xem xong kịch bản, tình thế bị đảo ngược thành tôi bám chặt cô ấy không buông”.

Cô ấy ngửa đầu lên, cười ha hả, trong đôi mắt lóe lên cái nhìn quen thuộc, giống như là chuẩn bị đánh nhau, sắp sửa bước vào một trận giao tranh mà tinh thần lại rất chi là thoải mái, giống như là một con mãnh thú đang sắp sửa vồ mồi.

Cô ấy cũng đã phải trải qua một thời oanh oanh liệt liệt. Nở rộ lên giống như một màn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, sau đó tất cả lại trở về với yên tĩnh.

“Nữ chính là ai?”.

“Dương Diệc Mẫn”.

“Lính mới à?”.

Trương Mạn Quân bĩu môi : “Còn nhớ Trang Phác Viên không? Là cháu gái của anh ta đấy. Con gái ruột của chị gái bà Trang. Học chuyên ngành diễn viên hai năm ở Học viện viện ảnh công lập đó”.

Tôi hiểu ngay. Trang Phác Viên chắc là người tài trợ chính.

Trương Mạn Quân dập tắt điếu thuốc : “Điện ảnh là sự nghiệp của tôi. Tôi không phải chỉ chăm chăm vào việc lấy lòng. Cô bé đó cũng không tệ. Ánh mắt rất động lòng người. Nếu đồng ý chịu khổ thì sau vài năm sẽ có tiền đồ ngay thôi”.

Không nằm ngoài dự đoán của tôi, Trang Phác Viên đúng là nhà tài trợ chính của bộ phim này. Mấy nhân viên nho nhỏ làm chút việc cỏn con gặp anh ta cũng phải cúi gập người xuống mà chào. Anh ta cầm ly rượu vang bước về phía tôi chào hỏi. Người đàn ông này, đã hai, ba năm trôi qua, nhìn cũng chẳng già đi tẹo nào, mái tóc vẫn cứ đen nhánh như dạo trước.

“Mộc tiểu thư có vẻ bận rộn hơn đấy nhỉ?”, anh ta nói: “Cũng không thường tới chơi”.

Nửa năm trước chúng tôi có gặp nhau một lần mà.

“Chúng ta như vậy, có việc để bận bịu cũng là một chuyện tốt. Dù sao cũng phải hy sinh chút ít chứ”, tôi cười khách khí.

Chương 12

edit: Trà Vô Vị

beta: Hạo Nguyệt

“Có hy sinh thì cũng có cái để thu hoạch mà. Ghim cài áo đẹp nhỉ?”.

Tôi sờ sờ cái cài áo ngọc trai đính kim cương: “Là Thái Nhiên tặng, cậu ta lúc này là bạn tôi rồi mà”.

“Họ nói viên ngọc trai này được gọi là “Thiên sứ dịu dàng”. Rất thích hợp với cô đó”.

Tôi ngượng ngùng nói: “Lần đầu tiên tôi mang thứ quý giá như vậy lên người, thực sự là không quen”.

Anh ta gật gật đầu: “Có lần tôi thấy cô mặc áo sơ mi, quần cotton ngồi chồm hổm ăn cơm hộp trước máy quay, lúc đó cô còn tóc buộc đuôi ngựa nữa. Sau đó gặp lại thì thấy cô đã cắt tóc rồi, thực sự là rất uổng. Từ trước tới nay tôi vẫn cho rằng là con gái thì nên để tóc dài”.

Tôi ngạc nhiên: “Đó là chuyện từ rất lâu rồi mà”.

“Ừ, cũng lâu rồi”, Trang Phác Viên cười: “Chắc lúc đó cô mới đi làm. Tôi có thấy vài lần. Nếu cô không bị người khác sai này sai nọ, chạy vòng vòng thì cũng là khép nép theo sau lưng đạo diễn”.

“Dượng!”, một cô gái mặc váy lụa khoan thai bước đến.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Dương Diệc Mẫn.

Cô gái đẹp như vậy thực sự là rất hiếm gặp. Nhìn còn rất trẻ, chắc khoảng mười bảy tuổi, hay là mười tám nhỉ? Giống như một đóa hoa chớm nở mang theo sương sớm, rất thuần khiết, thoát tục và tràn đầy sức sống. Con mắt nhìn người của Trương Mạn Quân thực sự không tồi, đôi mắt của cô bé ấy rất có hồn, lông mi đã dài lại còn dày, cong vút mà chẳng cần phải chải mascara. Đôi mắt to, tròn trong veo như nước hồ thu, rất nhanh nhẹn, hoạt bát, vui buồn hờn giận đều thể hiện rõ trong đôi mắt đó.

Dù là nam diễn viên hay nữ diễn viên thì số phận của họ cũng đều được quyết định bởi đôi mắt. Những gương mặt xinh xắn, hoạt bát như vậy đạo diễn thường rất thích.

Cô bé ấy được dạy dỗ cũng không tồi, rất lịch sự với tôi, cười khanh khách gọi tôi là Mộc tiểu thư, nói chuyện mấy câu, biết chuyện rồi lại sửa cách xưng hô thành chị Mộc Liên. Giọng nói ngọt ngào kia, nghe cứ như rót mật vào tai, thực sự rất dễ chịu.

Một người tinh tế, khéo léo, biết cách lấy lòng mọi người như vậy, lại còn có người hậu thuẫn cho, muốn mình không nổi tiếng cũng hơi bị khó.

Trang Phác Viên kiêu ngạo không nói, dù gì thì cũng là người một nhà. Mấy năm nay anh ta ở bên ngoài phong lưu cũng không ít, bây giờ lại chịu nâng đỡ cháu gái bên họ ngoại coi như là cũng không để cho nhà vợ chịu thiệt thòi.

Tôi hỏi Dương Diệc Mẫn: “Đã gặp Thái Nhiên chưa?”.

“Vẫn chưa ạ, nhưng thực ra là em cũng có thấy anh ấy trên TV nhiều lần rồi”.

“Có chuyện đó nữa sao?”, tôi cười: “Làm sao mà thấy nhiều như vậy được, cậu ta mới đóng có vài cảnh thôi mà”.

“Chị thật khiêm tốn”.

Cô mới khiêm tốn đấy, bây giờ cứ một hai khăng khăng gọi tôi là chị, tôi cũng chẳng dám gọi xằng là em, chờ sau này cô nổi tiếng rồi, có khi đến cả dượng Trang của cô cũng phải nhìn mặt cô mà sống.

Dương Diệc Mẫn quay sang nói chuyện với Trang Phác Viên, mái tóc đen bóng bồng bềnh như mây xõa xuống bên tai. Đúng là người đẹp nên cả cái lỗ tai cũng đẹp nốt. Giống như cái vỏ sò màu trắng, nhỏ nhắn mà xinh xắn. Làm cho người ta nghĩ ngay đến những bức tượng nữ thần được điêu khắc bằng đá cẩm thạch của người Hy Lạp xưa. Dáng người to lớn, từ cái ngón tay cho đến lỗ tai đều đạt đến một tỉ lệ hoàn mĩ.

Tôi xót xa thở dài, cảm thấy mình thực sự đã già rồi. Dù vẫn còn trẻ nhưng trông vẫn cứ như già trước tuổi vậy. Cô bé này có thể nhảy nhót không biết mệt mỏi đến tận sáng. Còn tôi mà đi cùng Thái Nhiên đến mấy bữa tiệc rượu là đúng mười hai giờ đêm lại hiện nguyên hình. Chân đau, thắt lưng mỏi, lết lết trở về với hình hài của cô bé Lọ Lem.

Thái Nhiên không biết là đi dạo ở đâu một vòng rồi quay về đứng bên cạnh tôi.

Tôi giới thiệu với cậu ta: “Đây là Dương Diệc Mẫn”.

Thái Nhiên nhìn thấy cô bé xinh xắn, đáng yêu như vậy cũng rất ngạc nhiên. Cậu ta ở trong cái vòng danh lợi luẩn quẩn này đã được vài năm rồi, có cô gái xinh đẹp nào mà chưa từng thấy qua. Tôi nhìn cậu ta cười đến ngây người như vậy, biết ngay là Thái Nhiên thích cô ấy.

Dương Diệc Mẫn cũng ngẩn ngơ một hồi mới nói: “Xin chào”.

Dượng của cô ấy nở một nụ cười, tôi cũng cười. Trang Phác Viên nói với tôi: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi”.

Tôi leo lên sân thượng cùng Trang Phác Viên.

“Sao tôi không thấy vợ anh?”, tôi hỏi.

Trang Phác Viên nói: “Cô ấy không quen cuộc sống ở trong nước nên vẫn thường ở Châu Âu”.

“Nhìn thấy Diệc Mẫn là có thể tưởng tượng được ra ngay được vẻ đẹp của chị Trang”.

Anh ta cười: “Cháu gái thường có nét giống dì hoặc cô”.

Người này kì quặc ghê, có cô vợ đẹp như thế, sao không đem ra ngoài khoe mà lại giấu kĩ ở trong nhà, đã thế lại còn đi nâng đỡ cô cháu gái xinh đẹp. Rốt cuộc là anh ta cưới vợ về để làm gì đây?

Những người đàn ông được hoan nghênh như anh ta thực ra cũng không nhiều. Đàn ông thường trẻ rất lâu, anh ta còn chưa đến bốn mươi mà tôi cứ thích gọi là lão Trang, nhưng mà trong mắt của những người con gái khác thì anh ta lại có nét quyến rũ của một người đàn ông chín chắn. Lớn tuổi cũng có cái lợi của lớn tuổi, đàn ông lớn tuổi thường rất biết cách quan tâm, chăm sóc người khác. Ngày xưa có cô bạn cùng học của tôi lấy một anh chàng hơn mình những mười tuổi, lúc ấy tôi chẳng hiểu nổi tại sao. Sau đó có đến nhà cô ấy chơi một lần, thấy chồng cô ấy tự mình thu xếp mọi việc ổn thỏa hết, cô vợ chỉ việc nấu vài món ăn đơn giản nữa là xong. Lúc đấy ánh mắt của tôi tràn đầy ngưỡng mộ.

Hai người chúng tôi vừa tán gẫu với nhau vừa bước vào một cái sân nhỏ. Đã là trung thu rồi nhỉ? Trăng thực sự rất tròn. Người xưa đặt cho ánh trăng một cái tên thực sự rất dễ nghe “Hàn Thiềm”. Trời đêm nay rất trong, ngẩng đầu lên là có thể thấy cái bóng mờ ở trong trăng, chỉ nhìn như vậy thôi mà người ta vẫn có thể nghĩ ra được truyền thuyết về Hằng Nga với thỏ ngọc.

Trang Phác Viên nói: “Trời lạnh rồi, lúc này chỉ cần mưa một trận là hoa quế sẽ nở. Tôi còn nhớ lúc mình còn nhỏ, mẹ rất hay nhặt những bông hoa quế rớt xuống sau mưa, đem chúng về rửa sạch, ủ thành kẹo hoa quế”.

“Tôi vẫn thường tự làm nó để ăn”, tôi nói: “Hồi tôi còn bé năm nào cũng đi hái hoa quế, có khi ngón tay vô tình chạm phải những cái lá có sâu róm ở mặt sau. Đau không thể tả nổi, chỉ muốn chặt đứt cánh tay của mình ra thôi”.

“Cô là người ở đây à?”.

“Bố mẹ chuyển tới đây từ khi tôi mới lọt lòng. Anh biết không, khi ấy hai người họ bị buộc phải chuyển công tác đó”.

“Vậy cô học ở đâu?”.

“Đại học của tỉnh thôi”, tôi nói : “Học bốn năm biên đạo (biên kịch và đạo diễn), sau này ra trường, đi làm thì cũng chỉ là chân sai vặt, hầu hạ kẻ khác. Những cái chuyên ngành tôi được học coi như bị lãng phí”.

Anh ta kinh ngạc: “Cô đã từng học biên đạo sao?”.

Tôi nhún vai: “Lúc trước cũng không định học đâu. Học rồi mới thấy hối hận nhưng mà đâm lao thì phải theo lao thôi, chỉ còn cách tiếp tục học. Nói thật, nhiều lúc cảm giác còn kinh khủng hơn là ở tù nữa”.

“Tôi đoán thử xem nhé”, anh ta nói : “Lúc điền phiếu nguyện vọng là do cô muốn cùng bạn trai ở chung một chỗ phải không?”

Tôi hơi đỏ mặt, theo bản năng lui về phía bóng tối. Thực ra thì ánh trăng sáng như vậy, anh ta lại đứng gần tôi như thế chắc là đã sớm thấy hết được các biểu tình trên gương mặt của tôi rồi. Trốn như thế cũng chỉ uổng công vô ích mà thôi.

“Tôi đoán đúng rồi?”, anh ta cười khoái chí.

Tôi thì thào : “Đã là chuyện của quá khứ rồi, huống hồ gì anh ấy cũng chẳng phải bạn trai tôi”.

Chàng trai ấy, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng một lần là bạn trai tôi. Tôi thầm mến anh ta từ hồi học trung học, vì anh ấy tôi sẵn sàng vứt bỏ cái ước mơ của mình chỉ là để được học chung một trường đại học, cùng một chuyên ngành. Từ trước đến nay tôi vẫn luôn đóng vai một người bạn tốt của anh ta mà múc nước nấu cơm, chép bài hộ. Cuối cùng anh ta lại ám chỉ vu vơ nói chúng tôi nên duy trì khoảng cách với nhau vì sợ bạn gái của mình ghen tuông này nọ.

Có lẽ là vì ánh trăng đêm nay đẹp quá nên mới có thể làm cho tôi nhớ lại khoảng kí ức đã đóng một lớp bụi dày đặc đó.

Trang Phác Viên trầm ngâm đôi chút rồi nhẹ giọng than thở : “Ai cũng không thể quên được người mà mình đã từng yêu”.

Tôi cười mỉa, anh ta ngàn vạn lần đừng có đem chuyện tình yêu xưa của mình ra kể lể, đẩy tôi lâm vào thế bí, nghe cũng không được mà không nghe cũng chẳng xong.

Nam nữ một khi đã kể cho nhau nghe những cậu chuyện cũ thương tâm có nghĩa là đã tín nhiệm người kia đến mức có thể giao trọn trái tim của mình cho họ. Điều này được giải thích là bước đầu tiên, là đoạn mở đầu của một câu chuyện tình lãng mạn.

Nhưng mà riêng anh ta thì không được, anh ta là người đã có vợ. Còn tôi lại là một người luôn biết giữ mình, nước sông không phạm nước giếng, tôi không muốn đâm đầu vào nguy hiểm. Đã là con người thì phải có lòng tự trọng và phải biết nghĩ cho người khác. Tôi không thể làm những chuyện khiến thiên hạ chê cười được.

Nhưng mà tôi đã xem nhẹ Trang Phác Viên rồi, anh ta dù là người có thể bỏ ra bạc tỉ để mua một nụ cười của mĩ nhân nhưng cũng là người rất có chừng mực. Anh ta nếu muốn thì sẽ tấn công ngay chứ chẳng cần dùng đến những tình tiết buồn nôn đến như vậy đâu.

Trang Phác Viên gật gật đầu, cười tự giễu một chút rồi nói bên ngoài trời lạnh lắm nên bảo tôi vào trong.

Chương 13

edit: Trà Vô Vị

beta: Hạo Nguyệt

Thứ ba là ngày nghỉ, tôi đánh một giấc say sưa đến tận trưa mới mò dậy, vừa xoa xoa thắt lưng cứng đờ vừa tự nhủ: “Mùa thu trời lạnh thật!”, tay cầm một bát mì vừa ăn vừa xem TV.

TV đang nói về tin tức thế giới ngày hôm qua, nào là động đất lúc nửa đêm, nào là xung đột vũ trang. Những lúc như thế này, tôi thường cảm thấy Trái Đất này thực sự rất không an toàn, dù hôm nay chân vẫn còn chạm đất được đấy nhưng ai có thế biết rằng ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?

Bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên, đầu dây bên kia Thái Nhiên thúc giục tôi: “Mở TV lên xem kênh thông tin giải trí ngay. Nhanh lên!”.

“Có chuyện gì sao? Em lại gây ra scandal à?”.

“Sao chị cứ nghĩ xấu về em thế nhỉ? Cứ xem đi rồi biết”.

Kênh giải trí đang nói về tin tức mới nhất, cô nàng dẫn chương trình đang mỉm cười nói: “Danh sách của các cá nhân, tổ chức được nhận giải thưởng về điện ảnh năm nay đã được công bố”. Sau đó trên màn hình hiện lên một loạt danh sách.

Tôi liếc sơ qua, thấy ngay cái tên của Trương Mạn Quân lập tức bỏ cái bát mì đang ăn xuống.

Cô ấy thực sự rất giỏi, được nhận giải đạo diễn xuất sắc nhất thì không có gì đáng nói nhưng mà các giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nam phụ xuất sắc nhất, trang phục, kịch bản, âm nhạc trong phim của cô ấy đều có tên trong danh sách đề cử, đang chờ trao giải.

Tôi lập tức gọi điện thoại cho cô ấy, máy báo bận mãi, đành phải gọi cho trợ lí, qua vài lần báo bận mới gọi được. Trợ lí của cô ấy trả lời: “Đạo diễn Trương đang có khách, không nghe máy được”.

Chắc là người ta đến tận nơi để chúc mừng. Tôi nói: “Tôi là Mộc Liên, nhờ cô chuyển lời chúc mừng của tôi đến cho cô ấy”.

Trợ lí cũng có quen biết với tôi, lập tức đáp lại: “Mộc tiểu thư yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển lời”.

“Bây giờ ở đó đang rất náo nhiệt đúng không?”.

“Đúng vậy, sau khi thông báo trên TV, điện thoại chỗ chúng tôi đều trở thành đường dây nóng hết”.

“Chị Mạn Quân chắc đang rất vui”.

Trợ lí cười cười: “Ba năm rồi cô ấy không có giải, lần này thực sự rất vui”.

Ban giám khảo của mấy giải thưởng này cứ như bị uống nhầm thuốc, càng là bộ phim thành công, có doanh thu cao thì bọn họ lại càng vùi dập để cố chứng tỏ cái tài trí hơn người của mình, phô diễn cái độc đáo trong phong cách của bản thân. Cứ như thế mãi rồi lại xa rời với thực tế, làm khán giả chán nản rồi biến thành trò cười ọi người. Cuối cùng mấy năm gần đây cũng đã biết coi trọng ý kiến của khán giả, bớt phô trương để lấy lại địa vị của mình trong lòng người xem.

Trương Mạn Quân là một người phụ nữ tài ba, cũng là một doanh nhân. Ở cái tuổi của cô ấy mà vẫn phải một mình chèo chống thực sự rất khó khăn. Gặp được một cái cơ hội dù nhỏ thôi cũng chính là điều may mắn của cô ấy.

Chỉ là một người con gái với hai bàn tay trắng lại có thể nỗ lực gây dựng nên một sự nghiệp như thế cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì. Tôi đã từng nghe cô ấy tâm sự sau khi uống rượu say. Mấy nhà đầu tư mà gặp được diễn viên hay đạo diễn xinh đẹp nào đó rồi giở trò là chuyện bình thường. Có khi còn chưa nói chuyện xong mà tay đã mò mò sờ soạng ở trên lưng rồi. Thực sự là ghê tởm.

Tôi nghĩ ngay đến Trang Phác Viên. Lúc tôi còn đang đi học có đọc được trên báo mấy cái tin đồn của anh ta với mấy cô gái trẻ. Trong cái đầu non nớt của một đứa con gái mới lớn thì việc đó chỉ có thể hình dung được bằng hai từ “sa đọa”. Nhưng mà trong lòng thì lại rất khinh bỉ.

Lúc gặp mặt rồi thì phát hiện con người anh ta cũng chẳng dâm dê chút nào mà ngược lại còn là một người con trai rất đàng hoàng, đứng đắn.

Thực ra thì con trai cũng không cần phải đẹp trai lắm đâu, chỉ cần có cái khí chất hơn người cũng đủ để chiếm được tình cảm của phái yếu rồi. Anh Trang của chúng ta chính là người như vậy. Một thương nhân nho nhã, không có chút lưu manh nào, rất hào phóng, sòng phẳng, rất chững chạc, mạnh mẽ.

Phụ nữ vốn là một loài động vật cảm tính. Tôi thấy anh ta như vậy, cũng không tài nào lí giải được một Trương Mạn Quân thanh cao như thế sao lại có thể cùng anh ta dây dưa mập mờ.

Rất nhanh sau đó, Trương Mạn Quân gọi lại cho tôi: “Mộc Liên, lát nữa đi mua quần áo với chị đi”.

“Là quần áo mặc trong lễ trao giải hả?”, tôi hỏi.

“Em nắm bắt vấn đề nhanh đấy”.

Đến một shop hàng hiệu, nhân viên nhiệt tình chào đón chúng tôi, xúm xít vây quanh nữ minh tinh, tôi chỉ việc đứng bên cạnh đóng vai một nha hoàn cần cù chịu khó.

Trương Mạn Quân thử bộ lễ phục mới, xoay một vòng trước mặt tôi, hất hất cằm hỏi ý tôi.

Tôi cười ngay lập tức: “Màu này rất được, nó có thể tôn lên vẻ đẹp của chị”.

Trương Mạn Quân vừa lòng, cười nói: “Lễ trao giải sắp tới chị sẽ dẫn Thái Nhiên theo, em có đồng ý thả người không?”.

Tôi nắm lấy tay cô ấy, dùng sức lắc: “Em cầu còn không được nữa là”.

Mua quần áo xong còn phải đi chọn trang sức, tôi vác rất nhiều túi, thực sự là tiêu tốn ca-lo. Trương Mạn Quân rất quyết đoán trong công việc thế mà lúc đi mua hàng cứ do dự mãi. Một cái dây chuyền với đôi bông tai mà chọn mất nửa giờ.

Nhân viên cửa hàng rất lịch sự, vẫn nhẫn nại phục vụ, tôi thì chờ đến mất hết cả kiên nhẫn, nói với cô ấy: “Chị Mạn Quân, chọn tới chọn lui không bằng chọn đại”.

Trương Mạn Quân nghiêng đầu ngẫm nghĩ, thấy cũng rất có lí nên rất nhanh chóng chọn được một cái.

Nhân viên bán hàng lập tức đeo lên giúp cho cô ấy vừa cười vừa nói: “Nguyên tắc đó cũng có thể áp dụng được vào trong hôn nhân đấy chị. Cứ chọn tới chọn lui mãi rồi đến cuối cùng ta lại vô tình bỏ qua mất những người con trai tốt”.

Tôi cười: “Giờ mà kết hôn cũng chưa muộn đâu, người theo đuổi chị lúc này nhiều như vậy, trốn còn chẳng kịp nữa là …”.

Trương Mạn Quân bỗng dưng nhớ đến chuyện gì đó, nói: “Chị còn nhớ hồi ấy có một chàng ca sĩ theo đuổi chị, anh ta tặng chị một bức tượng hình cô gái làm bằng thạch anh từ hồi thế kỉ mười tám”.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Pair of Vintage Old School Fru